Sáu năm trước tôi vào Sài Gòn vì cái sự hấp dẫn của chốn phồn hoa đô thị. Đất Sài Gòn dễ sống, người Sài Gòn dễ thương, tiếng Sài Gòn dễ chịu. Bởi vậy sáu năm long đong là vậy mà vẫn mỉm cười để đi tiếp. Có người hỏi Sài Gòn hơn Hà Nội cái gì mà bỏ Hà Nội ra đi sau 18 năm dành trọn cho Hà Nội, tôi cười bảo: không phải hơn mà là nhiều hơn mới đúng.
Sài Gòn nhiều cây hơn nên đi con phố nào cũng thấy mát rượi dù quanh năm nắng. Người Sài Gòn thích trồng cây nên cây xanh ở khắp chốn, đến cây cột điện ven đường cùng mọc được cây. Sài Gòn nhiều gió hơn, giữa trưa hè gió thổi lồng lộng từ ngoài cửa những con sông bao quanh Sài Gòn. Thế nên mùa khô nắng nóng là thế nhưng chỉ cần tắt nắng là Sài Gòn lại mát rượi. Sài Gòn nhiều nắng hơn, quanh năm nắng nên người Sài Gòn vẫn nói giỡn với nhau: Sài Gòn có hai mùa, một mùa nắng một mùa nắng thấy cha thấy mẹ.
Sài Gòn nhiều tình hơn, tình ở đây là tấm lòng giữa người với người ấy. Giữa cái lúc xung quanh dịch bệnh, thôn hẻm phong toả, người nghèo bộn bề lo toan mới thấy đượm cái tình Sài Gòn. Cơm không đồng ngày nào cũng phát. Ngon thì chắc không phải sơn hào hải vị nhưng đậm vị tình. Hôm trước đi siêu thị online, shipper ship hàng cho tôi vỡ 4 quả trứng, tôi nhắn cho siêu thị nói trứng vỡ, các em rối rít xin lỗi nói đền lần sau. Tôi bảo thôi bỏ qua đi, dịch bệnh đã đủ mệt rồi em. Ở Sài Gòn chẳng dễ nổi nóng là vậy, một câu xin lỗi rồi cười xoà với nhau là xong.
Sài Gòn cafe nhiều đá hơn, uống ly bia chiều tan làm cũng nhiều vị hơn đó là vị bạn bè vị cuộc đời và vị của hạnh phúc. Đó là tất cả những gì tôi đã yêu Sài Gòn, tôi đã yêu như thể tôi đã ở nơi này rất lâu rồi vậy. Bỗng nhiên Sài Gòn tiêu điều quá. Có việc ra đường, nhìn những dãy phố im lìm đã từng tấp nập mà buồn, đường ngang ngõ dọc dây xanh dây đỏ căng ngang, hàng rào kẽm gai như thời còn bom rơi đạn lạc, cách vài căn nhà lại thấy một căn dán biển cần cho thuê. Biết Sài Gòn chừng ấy năm chưa bao giờ nghĩ đến ngày nơi này lại im lìm, buồn bã đến vậy. Lúc buồn than thở, tôi và bạn tôi vẫn nói với nhau câu : rồi sẽ qua. Câu nói này đã trở thành một niềm tin ảo cho tất cả mọi người. Tất nhiên rồi một ngày sẽ "bình thường" như cách mà báo đài vẫn ra rả "bình thường mới". Từ điển Việt Nam có thêm cụm từ này để định nghĩa. ah ngay cả đến cái từ "bình thường" nó cũng có mới và cũ. Ngôn ngữ Việt Nam thật khó tả ghê.
Bình thường làm sao được đây khi bây giờ ra ngoài đường người ta cứ phải ngó trước nhìn sau, thấy ai ho hay hắt hơi là tránh xa cả cây số, khi người ta cứ lòng dạ bồn chồn tự hỏi liệu bên cạnh mình có phải là F0 hay không. Rồi về đến nhà như một người tự kỷ ám thị hết súc miệng lại xịt mũi, xịt cồn, rửa tay, kỳ cọ như vừa từ đâu ra về kinh khủng lắm vậy. Bình thường làm sao khi mới cách đây vài tháng còn thấy anh A, chị B, cô C vậy mà giờ cũng đi xa khuất. Mâm cơm nhà họ chắc hẳn buồn lắm vì mọi thứ rơi xuống bất thình lình không sao hiểu được.
Bình thường sao được khi hôm trước doanh nghiệp D còn làm ăn phát đạt, thưởng đông thưởng tây, đùng một cái sau vài tháng nằm im lìm đành tuyên bố phá sản. Có cả ngàn doanh nghiệp đã phải gánh chịu hệ luỵ của cơn bão đã ập tới Sài Gòn hơn 120 ngày qua. Thất nghiệp, nợ nần... dường như đã khiến còn người ta không còn trông thấy ánh sáng cuối đường hầm nữa. Và chẳng ai tin nổi có lúc mình lại trắng tay không phải vì mình dở, mình dốt mà vì Sài Gòn bạo bệnh. Bạn tôi, người mà tôi rất yêu quý, đã không tránh khỏi cú ngã ngựa của mình. Tôi nhìn anh đau mà không biết làm gì cho anh cả bởi chính tôi cũng nằm trong sự khốn đốn của thời cuộc và cũng đau, chỉ là một cơn đau khác anh rất nhiều. Doanh nghiệp của anh cũng giống như cả ngàn doanh nghiệp ngoài kia, chịu chung số phận và chết. Đến bao giờ anh mới bình thường lại được. Tôi không biết nữa.
Bình thường sao được khi Sài Gòn vừa mở cửa đã có hàng ngàn người lũ lượt khăn gói về quê chỉ để tránh cái đói chứ không còn sợ dịch nữa. Nhìn cảnh hàng ngàn người rời khỏi Sài Gòn với đồ đạc lỉnh kỉnh mà lòng thấy buồn thắt. Cách đây nhiều năm họ khăn gói quả mướp lên quê cũng chỉ mong đổi đời, con cái được học hành đàng hoàng hơn. Vậy mà sau nhiều năm, Sài Gòn lại chẳng thể ôm hết họ vào lòng.
Dịch bệnh đã lấy đi của Sài Gòn những gì bình thường nhất trong đó có những thứ tôi đã yêu, đã kỳ vọng, mong mỏi. Bình thường làm sao được khi mất mát vẫn còn trước mắt, làm sao để bước qua. Ngày hôm nay Sài Gòn mở cửa lại để phục hồi, tôi lại thấy ánh đèn sáng choang buổi tối, tôi lại nghe tiếng nhạc sập sình vẳng ra từ một ngôi nhà nào đó, tôi lại thấy phố phường tấp nập trở lại, tiếng trẻ con lại líu ríu đâu đây. Bình thường trong những thứ không bình thường quả chẳng dễ dàng gì. Không còn mong ước gì hơn là Sài Gòn sẽ trở lại đẹp đẽ hơn, sáng sủa hơn. Cho dù thế nào tôi vẫn luôn yêu một Sài gòn như thế, kể cả trong cơn bạo bệnh gồng gánh biết bao kiếp người. Giờ này bạn tôi cùng những người anh em mặc đồ bảo hộ tiếp tục phát đồ ăn lương thực cho những con người rời Sài Gòn về quê. Thiện nguyện đúng lúc mãi mãi là một hình ảnh đẹp của người Sài Gòn, mảnh đất đầy nắng gió và tình người.
Tôi mãi yêu một Sài Gòn như thế.
CELINA KHÁNH AN