Đêm nằm xem lại bộ phim SÀI GÒN ANH YÊU EM (hình như tôi đã xem tới 4 lần thì phải), cảm thấy yêu Sài Gòn nhiều hơn ngày hôm qua. Yêu mỗi con đường, mỗi hàng cây, mỗi góc khuất số phận, mỗi ngày mưa xối xả hay ngày nắng chang chang, yêu mỗi sớm tối đi về. Hình như các đạo diễn ở Hà Nội ít dựng những thước phim nhẹ nhàng về nơi này. Bỏ qua những mô típ phim nặng nề về các vấn đề xã hội hay những vấn đề đao to búa lớn, Hà Nội đẹp mộc mạc đầy chất thơ. SÀI GÒN ANH YÊU EM dựng lên những góc quay lãng mạn, những chuyện tình lãng mạn ở mọi lứa tuổi, giới tính: hai nghệ sỹ cải lương về già yêu sân khấu và mong một lần quay trở lại hát dưới ánh đèn; một chàng trai tìm về cội nguồn của mình, hai mẹ con sống nơi góc phố thân quen và chỉ gọi nhau bằng chị em cho trẻ; một cặp đôi yêu nhau đã từng lạc mất nhau, quay lại tìm nhau trong những khung cảnh lãng mạn của Sài Gòn; hai vợ chồng ngài tham tán yêu Sài Gòn vì ở Sài Gòn họ tìm thấy tình yêu của cuộc đời mình
Bộ phim không đặt nặng mở nút tháo nút, ít những cú lật, ít cao trào tạo bật ngờ kịch tính; nội dung phim chỉ lột tả những phút giây yêu đầy lãng mạn, mê say. Người xem sẽ đặt ra câu hỏi tại sao những cặp đôi trong phim họ yêu nhau nhiều đến thế, và rồi sẽ nhận ra đơn giản chỉ vì họ luôn thấy mình trong mỗi khoảnh khắc của Sài Gòn, dẫu buồn, dẫu vui.
Và tôi cũng nhận ra sao tôi yêu Sài Gòn nhiều đến thế vì tôi cũng thấy mình trong mỗi khoảnh khắc của Sài Gòn. Bởi vậy cứ khi nào có thời gian tôi đều chọn một góc phố thân quen để ngồi nhâm nhi ly cafe, ngắm cuộc sống Sài Gòn đang trôi vội vã. Sài Gòn mang cho tôi sự đổi thay ngọt ngào đến kỳ lạ. Tôi thay đổi phong cách, tôi yêu màu hồng, tôi thích mặc quần áo thể thao, tôi nghe rap, thứ nhạc mà tôi đã từng chẳng nghe nổi…. Sài Gòn là vậy đấy, mỗi ngày trôi đi mang theo mình biết bao nhiêu cảm xúc lớn bé, dẫu còn nhiều lo toan, nhưng tôi luôn lấy mình đầy động lực. Sài Gòn yêu sáng chiều, yêu quanh năm, yêu mê mải.
Mỗi ngày mưa ngày nắng vẫn sẽ luôn yêu như thể là lần yêu cuối. Sài Gòn hôm nay vẫn mang trong mình đầy trăn trở. Cơn bạo bệnh kéo dài đã khiến nó một lần lao đao. Tôi vẫn thèm ly cafe buổi sáng, vẫn thèm ngồi đâu đó hít căng lồng ngực cơn gió mát mới thổi về từ cửa sông. Và tôi tin Sài Gòn sẽ mau chóng quay trở về những tháng ngày hối hả ngược xuôi mưu sinh, hưởng thụ, làm nhiều chơi nhiều đúng chất phóng khoảng của mảnh đất đầy nắng và gió.
CELINA KHÁNH AN