SÀI GÒN LẠ…
SÀI GÒN LẠ…

Từ khi biết đến Sài Gòn cho tới khi sống trong lòng Sài Gòn, tôi vẫn luôn thấy Sài Gòn lạ, lạ trong từng khoảnh khắc, mỗi phút giây trôi qua. Sài Gòn lạ thật, lạ là chẳng ai thấy buồn. Dịch bệnh như thế mà hở ra tý lại râm ran như trảy hội. Lạ từ cách uống cafe bằng ống hút và ăn phở với rau. Lúc mới vào Sài Gòn nhìn ly cafe cứ buồn cười vì sao lại có cái ống hút. Uống một hồi ngẫm cũng ra là vì ly cao thành lại còn nhiều đá viên nhỏ, không thể nào uống bằng miệng được. Sài Gòn lạ khi đang nắng đổ mưa xối xả, đang vui bỗng thấy buồn mênh mang. Như sáng nay đấy, chạy đi công việc một tý mà chỗ mưa chỗ không, mặc cái áo mưa vào lại cởi ra, gấp gọn xong cất, lên xe chạy lại mưa. Sáng đi thì lòng vui vui mà về nhà lại buồn hiu ngay được đến mức ăn không ngon, ngủ không được nữa. Sài Gòn lạ từ ngày đầu gặp gỡ, cho đến những tháng năm say giữa lòng Sài Gòn, say cảnh say người, say những phút giây vội vã hẹn hò ai. Sài Gòn lạ khi nắng chang chang, nhưng dưới bóng cây lại mát lịm như thể mỗi cái cây là một cái máy lạnh vậy. Thế mà có lúc bỗng thấy hụt hẫng vì tán cây biến đâu mất, để lại con đường nắng vàng hanh hao. Xã hội phát triển, đất thì ít, người thì nhiều nên cây cối đành phải bỏ bớt lấy chỗ cho người sống. Lạ thật.

Sài Gòn lạ khi cuối tuần lúc nào quán xá cũng đông vui, cuộc sống đô thị lớn vẫn đôi khi chậm lại trong khoảng thời gian thư giãn, nhâm nhi cafe góc phố. Sài Gòn lạ là miếng đất bé bằng bàn tay cũng trồng đc cây, cột điện cũng treo vài giỏ cây xanh mát mắt. Sài Gòn lạ khi chiều về quán bia vỉa hè đông khách, cười nói xốn xang, bỗng thấy nhớ quán nhậu ngồi cùng em uống bao nhiêu cũng không say, xung quanh nói cười rổn rảng. Vậy nên sống qua nửa đời người ở miền Bắc vẫn xuôi về phương Nam để cảm nhận cái lạ. Đến lúc yêu người phương Nam cũng thấy lạ, có sao nói vậy, có sao sống như thế. Khéo ăn khéo nói một dạng khác, êm tai khiến ta say. Sài Gòn lạ khi bỗng một ngày chợt đìu hiu quạnh quẽ. Mảnh đất tưởng như không bao giờ ngủ lại ngủ một giấc dài để đến nỗi phố cũ vắng ly cafe, phố xá tắt ánh đèn, đường phố tĩnh lặng chỉ nghe những cơn gió thổi lá vàng xào xạc ngoài hiên nhà.

Sài Gòn lạ, nói nhớ nhưng lại không nhớ, nói thương mà lại yêu, nói vui mà buồn vời vợi, ước gì nắm tay anh cho bớt trống trải. Nhưng lỗi không do SG, đó là con người… vì SG chỉ vốn là miền đất cho mỗi chúng ta sống mà thôi… Sài Gòn có phải bến cuối không, hay một ngày lại tìm say cuộc sống mới, chẳng biết nữa. Chỉ biết lúc này có khi say khi tỉnh, một nỗi buồn riêng mang.

CELINA KHÁNH AN

Tranh vẽ mang tên "Good Morning SaiGon" được vẽ bằng màu nước của hoạ sĩ người Nhật Satoshi Kudo trong chuyến du lịch đến Việt Nam, những góc phố thân quen của Sài Gòn bình yên và đẹp đến lạ lùng. (Nguồn: Internet)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *