SÀI GÒN LẠNH….
SÀI GÒN LẠNH….

Sài Gòn lạnh về sáng, trời âm u mang nét trầm tư về một năm buồn nhiều hơn vui, mất nhiều hơn được. Cái lạnh tê tái khiến đôi bàn tay cứ cảm thấy chơ vơ thừa thãi vì thiếu đôi bàn tay ai đó nắm chặt, lại lần mò tìm kiếm những hoài niệm rơi rớt đâu đó. Tôi bỗng nhớ người cũ đã từng nắm tay tôi như vậy mỗi khi có cơn gió lạnh ngang qua, như thể biết tôi đang mong manh trước gió. Hiểu nhau lắm, yêu nhau nhiều mà cũng thành cũ, thành xa để rồi mỗi khi trời trở gió nỗi nhớ lại mơn man trên da thịt, gặm nhậm từng chút một cảm xúc ngày hôm qua.

Cuối cùng chỉ có là bạn mới chẳng có cũ, buồn buồn rủ nhau đi lang thang ngắm phố hay lại ngôi đâu đó nhâm nhi ly bia buốt tận răng. Cũng có lúc cũng ôm hôn đâu đó trong bình lặng, rồi lại trở về đời thường, chẳng thể lạc lối. Tình yêu cứ muôn hình vạn trạng, nỗi nhớ rộng dài theo năm tháng nên cũng bớt bận lòng với những gì đã cũ. Không nghĩ là cũ thì mãi chẳng cũ, chỉ là cái gì đã qua thì sẽ nằm gọn gàng đâu đó trong tim để mỗi khi lòng bâng khuâng lại thấy yêu hơn những gì đã cũ.

Sài Gòn luôn vui khi bước sang ngày mới, Sài Gòn ko buồn lúc chia tay, ko mênh mang trong cái cảm giác tìm kiếm cái cũ. Bởi vậy cứ nhớ da diết những nơi đã qua, nỗi niềm đã trải, nụ hôn thuở nào hay một nụ cười rạng rỡ như nắng mai. Bởi thế nên cứ yêu từ ngày này qua tháng khác, yêu cả khi biết một ngày nào đó cũng trở thành người cũ. Vốn dĩ chẳng có gì là vĩnh hằng cả, ngày hôm nay sẽ thành hôm qua chỉ sau một giấc ngủ, một cái nhắm mắt hay một thời khắc bình lặng. Vậy thì bận lòng làm chi, cứ yêu chỉ để được nhớ, cũng đủ vui….

CELINA KHÁNH AN

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *