14/2…
14/2…

Người ta bảo cứ gắn với nhau bởi một tờ giấy A4 và một ngày hoàng tráng mới có trách nhiệm với nhau. Sai. Trách nhiệm nằm ở cốt cách con người. Nằm ở việc chúng ta đã trưởng thành hay chưa. Vậy nên đừng nghĩ chúng ta phải có trách nhiệm vì một tờ giấy. Người ta nghĩ có con cái rồi thì khắc có trách nhiệm, thậm chí có muốn bỏ nhau cũng khó. Sai. Trách nhiệm với những đứa con không phải là đem chúng ra để làm tấm ná chắn cho những cảm xúc của bản thân mình. Đi hay ở là lựa chọn tất yếu dựa trên phương diện cảm xúc. Nếu cố níu giữ hôn nhân chỉ vì chữ trách nhiệm thì cũng là sai. Sai nghiêm trọng vì nó tạo thành những hệ luỵ sau này.

Qua năm tháng tôi nhận ra cuộc sống vợ chồng là ngọn núi lửa, ngàn năm âm ỉ cháy là tốt, nhưng tắt lịm hay bùng cháy thiêu rụi tất cả cũng có khi.

Người ta bảo lấy nhau phải hợp cung hợp mệnh, hợp đủ thứ phong thuỷ. Một phần… Vì thời bố mẹ có ai biết phong thuỷ vận mệnh là gì đâu. Họ cũng tranh cãi, cũng dỗi hờn mà chả xa nhau được nửa ngày. Ông không có bà là ngày hai bữa cơm hàng, bà ko có ông là làm bát mỳ cho xong. Vậy nên, cái sự hợp nằm ở chỗ người ta có đủ yêu đủ thương, đủ nghĩa đủ tình hay không? Hai con người ở hai nền giáo dục khác nhau bỗng gặp nhau ở quãng đời đẹp nhất, phải từ bỏ cái riêng nhiều lắm mới có được cái chung. Cuối cùng mới thấy bình yên trong tình yêu bền bỉ vẫn cứ tốt hơn là cố gắng phải lấy rồi âm thầm chịu đựng chỉ vì thật khó để làm lại.

14/2 du nhập vào Việt Nam từ bao giờ không biết, ý nghĩa của nó lớn lao ra sao cũng chẳng rõ, chỉ biết đó là ngày cặp đôi yêu nhau tặng quà tặng hoa, tặng chocolate đầy lãng mạn. Thế hệ chúng tôi đã qua cái tuổi lãng mạn kiểu ấy nên hầu như cũng không để tâm, nếu nhớ thì mời nhau đi ăn, tâm sự chuyện đời, chuyện nhà chuyện cửa, ấy vậy mà cũng xôn xang từ sáng tới khuya. Có đôi khi tôi thắc mắc, sao cả năm chẳng dành để nói yêu thương, tặng quà, mời đi ăn đi mà cứ phải chọn một ngày để làm nhỉ. Nếu yêu nhau mỗi phút giây bên nhau thì ngày 14/2 cũng chỉ là ngày thứ hai, thứ 3 hay thứ 4 nào đó trong tuần mà thôi.

Tôi ngưỡng mộ những cặp vợ chồng yêu thương đủ đầy, vì nhau trong từng phút giây chẳng cần hoa và quà cho ngày lễ. Tôi có những người bạn mà tình cảm gia đình của họ chân phương, bình dị. Tôi ước tôi cũng có và tôi hạnh phúc khi thấy họ hạnh phúc. Tôi cũng ngưỡng mộ những người phụ nữ dám đương đầu với xã hội để sống thật lòng mình. Vậy nên, valentine luôn đặc biệt trong mỗi con người, không cần hoa hay chocolate. Và ngày này tôi vẫn chúc những người bạn tôi sẽ luôn tận hưởng hạnh phúc của chính họ.

Hạnh phúc là dám sống cho tình yêu của mình dù chỉ ngắn ngủi. Hạnh phúc là cho đi và tự khắc sẽ có lúc bình yên nhận về. Tình yêu không có sự sở hữu, chỉ cùng nắm tay trong an yên mà thôi.

CELINA KHÁNH AN

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *